Mười hai tuổi, em đã là chiến sĩ,
Lớp học ở trường, em chẳng được lần đi.
Vang bên tay, tiếng súng nổ ầm ì,
Em lớn vội, cho kịp ngày chiến đấu.
Gian khổ nào mà em chưa từng thấu,
Cay đắng nào, em chẳng một lần qua.
Biết mấy dặm đường, em đã bôn ba,
Dáng con nít nhưng em là dũng sĩ.
Giữa chiến trường, biết bao người tri kỷ,
Dẫu khác biệt nhau, nam bắc vẫn chung nhà.
Chiến trường về, đoàn quân vẫn hát ca,
Dẫu giọt máu vẫn là là tuôn chảy.
Tuổi thơ ngây, các em bùng lửa cháy,
Trước cảnh lầm than, nhân dân sống đọa đày.
Gian khổ này đổi lấy những ngày mai,
Độc lập, tự do, nước nhà chung khúc hát.
Cho những cánh đồng hôm nay bát ngát,
Màu lúa chín vàng thơm mát hương bay.
Cho lớp trẻ này êm ấm, no say,
Vẫn hai buổi, ngày ngày cùng đến lớp.
Tác giả: Minh Ngọc
08/6/2013
Tôi xin phép nhà văn Phùng Quán để được mượn bốn từ "Tuổi thơ dữ dội" làm tựa đề cho bài thơ này. Bởi một lẽ, tôi không thể tìm được từ ngữ nào khác hơn, hay hơn để có thể diễn tả được hết cảm xúc của tôi lúc này.
Đã bao nhiêu lần tôi đọc tiểu thuyết cùng tên "Tuổi Thơ Dữ Dội" của nhà văn và cũng bấy nhiêu lần nước mắt tôi tuôn chảy. Bao nhiêu cảnh hãi hùng mà nhân dân ta phải sống từ những năm 40, 50... Và biết bao tấm gương sáng chói của những anh hùng VỆ QUỐC QUÂN, không chỉ ở những cái tuổi ngọc ngà 19, đôi mươi...mà điều làm tôi xúc cảm nhất là cách sống, chiến đấu thật ngoan cường và oanh liệt của các em ĐỘI THIẾU NIÊN TRINH SÁT . Chỉ mới ở cái tuổi 12, 13... ăn chưa no, lo chưa tới, vậy mà các em đã dấn thân vào muôn vàng gian khổ chỉ để đổi lấy một ngày nước nhà được độc lập, tự do. (Tôi gọi CÁC EM bởi vì những người anh hùng này hinh sinh ở cái tuổi còn rất trẻ, CÁC EM chỉ được sống một nữa cuộc đời mà tôi đang được sống. Nhưng, những việc CÁC EM đã làm, đến muôn đời tôi chưa thể làm được.)
Lượm Xứt, Vịnh Xưa, Vệ To Đầu, Quỳnh Sơn Ca, Mừng... Những cái tên thân thương ấy ghi tạc vào lòng tôi lúc nào chẳng biết. Chỉ biết một điều rằng, mỗi khi văng vẳng đâu đó tôi nghe lời ai đọc lại tác phẩm này, là lòng tôi hiện ra rõ mồn một những viễn cảnh từ cái thời xưa vang bóng.
Nay tôi xin phép được hòa cùng cảm xúc của nhà văn để họa nên bài thơ này! Cám ơn nhà văn đã cho thế hệ trẻ chúng tôi ngày nay, được nhìn lại cái thời xa xưa oai hùng ấy.
Đăng nhận xét